CHÚA GIÊSU TỪ GIÃ MẸ NGƯỜI LÚC KHỞI HÀNH TỪ NAZARÉT

(Thị kiến bắt đầu trong lúc rước lễ)

 Tôi thấy phía bên trong của căn nhà Nazarét. Tôi thấy một phòng giống như phòng để cư ngụ, nơi gia đình dùng bữa và giải lao vào những giờ nghỉ ngơi. Đó là một phòng rất nhỏ, chỉ có một cái bàn hình chữ nhật và một cái rương đặt ở chân tường dùng làm ghế ở bên cạnh bàn. Phía các bức tường kia, có một cái khung cửi và một ghế đẩu, rồi có hai ghế đẩu khác và một cái kệ với một đèn dầu và vài dụng cụ khác. Một cái cửa mở ra phía vườn. Đây hẳn là buổi chiều, vì chỉ còn một tia mặt trời sau cùng trên đỉnh một ngọn cây cao vừa bắt đầu có những lá xanh đầu tiên.

 Giêsu ngồi ở bàn, Người ăn và Maria phục vụ, đi ra đi vào qua cái cửa nhỏ, tôi cho là để tới nơi có bếp lửa mà người ta nhận thấy ánh sáng qua cái cửa hé mở.

 Hai ba lần Giêsu bảo Maria ngồi và cùng ăn, nhưng Mẹ không muốn nên lắc đầu mỉm cười buồn bã. Rồi Mẹ mang lên rau luộc có cả nước, như để thay vì canh; rồi cá nướng và một cục phó mát mềm có dạng khối cầu, nhắc ta nhớ tới những cục đá lăn xuống từ con suối, rồi thêm ôliu đen. Bánh có dạng tròn, lớn như cái đĩa, hơi dầy, đã để sẵn trên bàn. Nó khá đen, có chứa cám. Trước mặt Giêsu có một bình nước và một cái ly. Người ăn lặng lẽ, nhìn Mẹ với tình yêu đau đớn.

 Maria rõ ràng là đau khổ. Mẹ ra vào để giữ vẻ bình tĩnh. Mặc dù vẫn còn hơi ban ngày, nhưng Mẹ thắp đèn, đặt bên Giêsu và giơ tay vuốt ve Người để che giấu khuôn mặt. Mẹ mở cái giỏ giống như bằng len sống, dệt tay, như vậy nó không thấm nước, có mầu hạt dẻ. Mẹ rờ ở bên trong, rồi đi ra vườn, tới tận cuối vườn, một nơi như để chứa đồ lặt vặt, rồi ra khỏi đó với những trái táo nhăn nheo, chắc là bảo trì từ mùa hè, Mẹ bỏ vào giỏ. Rồi Mẹ lấy một cái bánh và một cục phó mát bỏ vào, mặc dù Giêsu không thấy, và Người đã nói là chỗ còn đó đã đủ rồi.

 Rồi Maria lại tới gần bàn, chỗ gần Giêsu nhất, ở bên trái Người, và nhìn Người ăn. Mẹ nhìn Người với nỗi buồn, với sự thờ lạy, với khuôn mặt tái mét hơn thường lệ, mà sự đau khổ làm cho già đi, với đôi mắt lớn hơn vì nó bị quầng, dấu vết của những nước mắt đã chảy. Đôi mắt như sáng hơn thường, đã được rửa bằng nước mắt và nó lại đầy, sẵn sàng trào ra. Đôi mắt đau đớn và mệt mỏi.

 Giêsu ăn nhẩn nha và rõ ràng là bất đắc dĩ, chỉ là để làm vui lòng Mẹ Người. Người trầm tư hơn thường, ngẩng đầu lên nhìn Mẹ, Người gặp đôi mắt đầy nước, Người liền cúi xuống vì kính trọng sự xúc động. Người chỉ giới hạn ở việc cầm bàn tay tế nhị mà Mẹ tì vào mép bàn. Người lấy tay trái cầm lấy và ép vào má Người. Người vuốt tay Mẹ trên má Người để cảm thấy sự âu yếm của bàn tay tội nghiệp đang run run. Rồi Người hôn vào mu bàn tay với bao là tình yêu và trọng kính.

 Tôi thấy Maria lấy tay trái Người bịt lên miệng để cản tiếng nấc. Rồi Mẹ lấy ngón tay lau giọt nước mắt tràn ra khỏi mi và chảy trên má. Giêsu bắt đầu ăn nữa, và Maria chạy rất lẹ, rất lẹ, ra ngoài mảnh vườn nhỏ, bây giờ đã hầu tối, và biến mất trong đó.

 Giêsu tì khửu tay trái trên bàn, tì trán vào bàn tay, và chìm vào suy tưởng, quên ăn. Người lắng tai nghe và đứng dậy.

 Người cũng ra vườn, và sau khi đã nhìn khắp chung quanh, Người đi về bên tay phải và vào hang đá. Ở bên trong, tôi nhận ra xưởng mộc, bây giờ thứ tự, không bàn mộc, không gỗ lạt, không lửa đốt. Có một cái bàn với các dụng cụ, mỗi thứ vào chỗ của nó. Chỉ có thế.

 Maria gục đầu trên bàn và khóc, giống như đứa trẻ: đầu gục trên cánh tay trái khoanh lại để trên bàn. Mẹ khóc không gây tiếng động, nhưng cách đau đớn. Giêsu đi vào, êm nhẹ tới nỗi Mẹ chỉ biết khi Người đặt tay trên đầu Mẹ và nói “Má!” với giọng trách móc yêu đương.

 Maria ngẩng đầu nhìn Con Mẹ qua màn nước mắt. Mẹ tì vào Người, hai tay chắp lại, tì vào cánh tay phải của Người. Giêsu lau nước mắt Mẹ bằng tay áo rộng của Người và kéo Mẹ vào ngực Người, hôn lên trán Mẹ. Giêsu rất oai phong, Người có vẻ trưởng thành hơn thường, và Maria có vẻ trẻ, ngoại trừ khuôn mặt ghi dấu đau khổ.

 – Đi, má! – Giêsu nói, và Người ghì chặt Mẹ vào Người bằng cánh tay phải. Người lại trở ra vườn rồi ngồi trên một cái ghế dài đặt kề vào tường nhà.

 Mảnh vườn yên tĩnh bây giờ chìm trong đêm, chỉ có một vầng trăng đẹp và một ánh sáng ló ra khỏi phòng ăn. Đêm thanh vắng. Giêsu nói chuyện với Maria. Lúc đầu tôi không hiểu các lời, vì chỉ xì xèo, những lời mà Maria chấp nhận và cúi đầu.

 Rồi tôi nghe thấy: “Má hãy bảo các người bà con tới, đừng ở một mình. Con sẽ an lòng hơn để làm tròn sứ mệnh. Tình yêu của con không được gây khuyết điểm cho má. Con sẽ năng trở về và con sẽ đón má khi con ở Galilê mà không thể về nhà. Lúc đó má sẽ tới gặp con. Má à, giờ này phải đến.. Nó đã bắt đầu khi thiên thần hiện ra với má, bây giờ nó điểm chuông, và chúng ta phải sống với nó, phải không má? Sau đó sẽ đến bình an vì thử thách đã vượt qua, rồi sẽ là niềm vui. Trước hết chúng ta phải băng qua sa mạc này như các tổ phụ, để vào đất hứa. Nhưng Chúa sẽ giúp chúng ta như Người đã giúp các vị. Người sẽ ban cho chúng ta sự trợ giúp như man-na thiêng liêng để nuôi thần trí chúng ta trong cơn thử tháchlớn lao nhất. Chúng ta hãy thưa Cha chúng ta…”

 Giêsu đứng dậy, Maria làm theo. Họ ngửa mặt lên trời, hai Bánh Thánh sống động rạng rỡ trong đêm. Bằng một giọng rõ ràng, ngắt ra từng chữ, Giêsu đọc nhẩn nha lời cầu nguyện cùng Chúa. Người nhấn mạnh các lời: “Nguyện cho nước Cha đến, nguyện cho ý Cha được nên trọn”, tách rời hẳn hai câu đó với các câu khác. Người cầu nguyện với tay giơ ra, không hoàn toàn như hình Thánh Giá, nhưng như linh mục lúc nói: “Chúa ở cùng anh chị em”. Maria vẫn giữ hai tay chắp lại.

 Rồi hai người trở vào nhà. Tôi chưa bao giờ thấy Người uống rượu. Người cầm cái vò ở trên kệ, đổ một tí rượu trắng ra cái cốc có chân và mang lại bàn. Người cầm tay Maria, bó buộc Mẹ ngồi bên Người và uống rượu. Người nhúng bánh vào rượu và đưa cho Mẹ ăn, cương quyết đến nỗi Maria phải nhượng bộ. Giêsu uống hết chỗ rượu còn lại.

 Rồi Người ôm ghì Mẹ vào lòng. Giêsu và Maria không nằm để ăn, nhưng ngồi giống như chúng ta. Họ không nói nữa. Họ chờ. Maria vuốt ve bàn tay phải của Giêsu và đầu gối Người. Giêsu vuốt ve cánh tay và đầu Maria.

 Rồi Giêsu đứng dậy, Maria làm theo. Họ ôm hôn nhau nhiều lần cách âu yếm, rất nhiều lần. Dường như mỗi lần họ tính rời nhau ra, thì Maria lại ôm ghì lấy Con Mẹ. Đó là Bà Chúa, nhưng sau cùng, đó cũng là bà mẹ, một người má phải chia lìa người con và hiểu biết sự chia lìa này sẽ kết thúc thế nào. Mong rằng người ta đừng nói là Maria không khổ. Trước đây tôi nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không vậy nữa.

 Giêsu cầm áo khoác mầu xanh lơ đậm của Người. Người khoác nó lên vai và đội cái nón của nó lên đầu. Rồi Người đeo cái giỏ lên vai để nó không cản bước chân. Maria giúp Người bằng cách sửa sang ngay ngắn áo xống và mũ nón, trong khi vẫn còn vuốt ve Người nữa.

 Giêsu đi ra cửa sau khi đã vẽ một cử chỉ chúc lành cho căn nhà. Maria theo Người tới ngưỡng cửa. Họ hôn nhau lần chót.

 Con đường thanh vắng và đơn độc, có trăng soi chiếu. Giêsu lên đường. Người còn quay lại hai lần để nhìn Má Người vẫn đứng tì vào ngưỡng cửa, trắng hơn là mặt trăng và sáng láng trong nước mắt yên lặng. Giêsu càng lúc càng xa trên đường sáng trắng. Maria vẫn tựa vào cửa và khóc. Rồi Giêsu biến mất tại một khúc đường quành.

 Người đã bắt đầu con đường của kẻ rao Tin Mừng và sẽ kết thúc trên Golgota. Maria trở vào nhà trong nước mắt và đóng cửa lại. Đối với Mẹ, con đường tới Golgota cũng đã bắt đầu. Còn với chúng ta…